“Khi còn là một nữ sinh, tôi luôn bị ấn tượng bởi hình ảnh một cô giáo mầm non hiền hòa, trẻ trung được các em nhỏ vây quanh… Cô dạy các em múa, hát, dạy học chữ… và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Chính vì điều đó mà tôi ao ước sau này mình trở thành một giáo viên mầm non. Thế nhưng khi điều ước trở thành sự thật, thì nó lại trở thành điều mà tôi hối tiếc nhất trong cuộc đời của mình. Giá mà tôi đã lựa chọn một nghề khác…"
Cú sốc đầu tiên: Thất nghiệp
Sau 3 năm học cao đẳng sư phạm mầm non ra trường, tôi va vấp với cuộc đời. Và cú sốc đầu tiên của tôi chính là… thất nghiệp. Mọi người thường nghĩ rằng hiện nay số lượng giáo viên mầm non đang thiếu nhiều, xin việc ngành này ắt hẳn là rất dễ. Nhưng thực tế không như cô giáo mầm non dự tính vì số lượng trường mầm non không nhiều, nhất là ở vùng nông thôn.
Thế nên 6 tháng sau khi cầm tấm bằng cao đẳng về quê, tôi vẫn thất nghiệp. Quá chán nản với việc thất nghiệp, không có tiền tiêu và không biết phải chờ đợi đến bao giờ để có thể xin được vào một trường mầm non công lập, tôi quyết tâm khăn gói lên thành phố xin vào một trường mầm non tư thục. Cuối cùng tôi được nhận vào một trường mầm non tư thục mới thành lập với mức lương chưa tới 1,5 triệu đồng/tháng. Cũng đỡ khó khăn hơn so vơi mấy đứa bạn học phổ thông của tôi học ngành hot, ra trường vẫn thất nghiệp tràn lan. Tuy rằng chưa được như ý nguyện ban đầu, nhưng tôi đã thoát khỏi tình trạng thất nghiệp.
Cú sốc thứ hai đến từ áp lực công việc.
Thời gian làm việc hàng ngày của tôi không phải là 8 tiếng mà thực tế phải lên tới 10 tiếng.
Quả thật với bằng ấy công việc mỗi ngày, khi vác được thân xác về tới nhà, hôm nào tôi cũng mệt rã rời. Nhiều đêm tôi nghĩ sao mình lại lựa chọn con đường này, số tiền mình nhận được quá ít ỏi so với công sức và áp lực mình đang phải gánh chịu. Với một người phụ nữ bình thường, chỉ một đứa con thôi cũng đã bận tối tăm mặt mũi, không còn phút nào dành cho bản thân, huống gì chúng tôi chỉ có 2-3 cô giáo mà có tới 40 cháu. Vừa cho các cháu ăn (với những cháu lười ăn thì đây thực sự là một cuộc chiến), vừa dạy hát múa, dạy chữ, kể chuyện, ru các cháu ngủ, làm vệ sinh cá nhân cho các cháu...
Cú sốc thứ 3: Phụ huynh
Mặc dù nhiều áp lực đến thế nhưng rồi mỗi sáng khi thức dậy tôi lại tự trấn an mình, nghề nào cũng có sự vất vả khó nhọc riêng. Và tôi đã lựa chọn con đường này cho mình thì sẽ cố gắng đi đến cùng. Thế nhưng cuộc đời quả thật không đơn giản như mình nghĩ. Vào một buổi sáng đẹp trời, tôi được hiệu trưởng gọi lên khiển trách vì có phụ huynh tố cáo tôi “ăn bớt” sữa của các con. Quả thật tôi chưa bao giờ làm như vậy nên rất bất ngờ.
Tôi hiểu rằng làm cha mẹ ai cũng lo lắng cho con mình, thế nhưng những lời nói ấy thực sự đã làm tôi tổn thương vì tôi không làm như thế. Hàng ngày tôi vẫn cho bé ăn uống đầy đủ như những em khác, sữa mẹ bé gửi tôi vẫn cho uống nhưng bé không chịu hợp tác mà chỉ thích uống sữa tươi. Sau khi nghe tôi giải thích vị phụ huynh kia cũng nguôi ngoai, phần vì không có bằng chứng việc tôi “ăn bớt” thức ăn của bé nên chị ấy bỏ ra về. Còn tôi đứng trơ trọi ở trường mà trong lòng tràn ngập nỗi buồn và hối hận…
Rồi cho đến một hôm tôi nổi điên đánh đứa con 1 tuổi của mình chỉ vì cháu quấy khóc mà tôi thì đang phải soạn giáo án để mai có đoàn thanh tra về trường. Chồng tôi về đúng lúc ấy, anh tức giận quát mắng và tát tôi...Thì ra con tôi đang ốm sốt vì mọc răng nên cháu khó chịu quấy khóc. Là một người mẹ, một giáo viên mầm non, chăm sóc cho hàng trăm đứa trẻ nhưng con mình như thế nào tôi lại không hề hay biết. Anh nói rằng tôi đã thay đổi, rằng nếu tôi cứ tiếp tục theo đuổi cái công việc lương không đủ ăn mà áp lực chồng chất này thì sớm hay muộn gia đình cũng sẽ tan nát. Nói xong anh bỏ đi..”.
http://www.nguoiduatin.vn/lang-nguoi...n-a212065.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét