Sự thật về chiến trang biên giới 1979 được kể lại từ người trong cuộc... (tiếp theo)

Hình ảnh bộ đội Việt Nam, được cho là trong cuộc chiến 1979
Trước hết, em cũng nói hồi đấy em còn nhỏ, 2 tuổi. Nên mọi cái nhận thức cảm quan từ bên ngoài đều chỉ được cảm nhận từ người thân kể lại, chính từ gđ mình. Những ngươì được chiến đấu trực tiếp từ mặt trận Hoàng Liên Sơn. Lúc đấy, tất cả đơn vị chủ lực đều không có, chỉ còn dân quân tự vệ của các đơn vị làm kinh tế, kỹ thuật, xây dựng, những người đàn ông mà còn khả năng cầm súng đều phải chiến đấu hết. Súng thì nhiều, chỉ tiếc một điều đạn dược thì ít, Có người cùng đoàn bố em kể lại, nếu kho đạn còn đủ thêm 2 ngày nữa thôi thì chắc khó có thể Khựa tấn công vào sâu được. Lúc đánh nhau chú ấy nói: Quân lính của Khựa rất sợ lính VN mình, không hiểu tại sao. Còn khi bắn nhau, chúng nó lao như thiêu thân vào các cứ điểm, không cần phải né tránh. Mình bắn chúng nó cứ như bắn bị thịt ý. Chú còn nhớ khi mà có lệnh dứt chiến tranh từ phía TQ, lính TQ hò hét vang trời, như vớ được vàng, và chúng nó không muốn đánh nhau nữa.
Còn về trận chiến hôm đấy. Sau khi nó đánh lúc rạng sáng, mọi ngươì mình chết quá nửa, hầu hết mọi người còn đang ngủ, lán trại nơi bố em mất thì hy sinh hết, 5 cái nhà tạm, mỗi nhà khoảng 50 đến 60 người đề tan tành. Không còn một nguời nào sống sót khi loạt đạn pháo đầu tiên câu vào Bát Sát. Nếu có ai còn sống cũng coi như may mắn vì lúc đấy còn có súng để thịt lại bọn KHựa. Lúc đấy hình như lòng căm thù còn lên đến đỉnh điểm. Ai chạy thì chạy, còn ai ở lại cũng sống chết bắn nhau. Khoảng gần 9h sáng, hôm sau, tức là sau 7h nó bắn pháo vào VN. mình cũng kịp lập được các cứ điểm để bảo vệ các vị trí chứa khí tài, lương thực mà quan trọng nhất là các máy móc mình đang để đấy. Bọn Khựa lập từng tổ, mỗi tổ khoảng 100 đến 150 ngươì (chú ấy đoán thế vì lúc đấy cũng cảm tính thôi), hết tổ này lên, tổ khác ở dưới lại lên. CÒn pháo nó yểm trợ phía sau, xe tăng có nhưng ít, chủ yêú là các xe ô tô vận chuyển lính thì nhiều. Khi đánh nhau tại các cứ điểm, mình bắn súng đến đỏ nòng, Nó chết nhiều đến nỗi, nếu ai đó người mình mà bị thương thì chỉ cần nằm xuống, là lính TQ ngả lên che hết người luôn. Lúc đấy mỗi cứ điểm của mình khoảng 10 đến 15 người, đánh lại lực lượng gấp 10 lần từ KHựa. Kinh khủng lắm. Lúc đấy, nhìn thấy lính TQ lố nhốm thì ai cũng chỉ bắn bừa thôi, vì bắn chính xác thì khó do ko như lính chuyên nghiệp. Bọn Tq khó tiến vào do nó không ngờ dân quân mình cũng máu chiến. Lính của nó về sau những người ở đấy kể lại còn không biết bắn b40, chúng nó cầm súng thôi, chứ không có ý thức cố thủ, phản công chính diện, chủ yếu là lên uy hiếp mình. Chú ấy chỉ huy 15 người, Bắn như sối xả, lúc hết đạn, tất cả có 5 ngườ khoẻ mạnh xung phong chạy ra lấy đạn, về sau còn 3 người quay lại, nhìn cảnh ngươì mình ra lấy đạn bị bắn trước mắt thì mọi ngươì không biết nói gì hơn. Vì dù sao họ cũng là ko chuyên, chứ lính chuyên nghiệp thì khác. KHi 3 ngươì còn lại lây được cơ số đạn đấy, trong đó có chú đấy, thì ai cũng bị thương, khong ai bảo ai, đều quay lại bắn luôn, ko ăn, không uống, Không ai nghĩ lúc đấy lại gan dạ như vậy, bình thường là 1 kỹ sư địa chất, dân công đaò đường. Nhưng lsuc đấy, con người đều đối mặt trước cái chết,a i cũng thế thôi các cụ ạ, không bắn nó thì nó cũng bắn mình... Nhìn cảnh chết mà còn ko có cảm giác. Có chú còn để ý, chúng lấy xác của người mình, chất lên một cái xe kéo, lính nó đi phiá sau, đểu cực luôn, lúc đấy có chú ném quả lựa đạn, bộ phá vào cái xe kéo đấy cho tan hết để cho bên mình đỡ mặc cảm...
Còn về việc bọ Khựa câu pháo thì đúng là mình gần như không thể biết được, sau khi lập chốt, Ở đấy những chốt của mình thì Pháo của Khựa nó làm bay gần nửa, Bố em ở một chốt, lúc đấy mọi người không nhớ giờ là mấy giờ, chỉ biết gần sáng, toàn bộ 2 chốt nó cẩu tan hết, đứng từ đầu này, nhìn thấy mà chú dưới quyền bố em chỉ kịp gọi là A.. cẩn thận đấy, chưa kịp thì toàn bộ chốt đấy tính tổng là gần 20 người đều bay xác lên trời hết, Khựa câu pháo đến nỗi không ai ngửa cổ kịp lên nhìn. Chỉ khi hết tiếng nổ, ngó lên thấy tung tóe hết chố cứ điểm đấy, 2 cứ đấy bị chết hết, ko còn người nào, xác bay ra ngoài, hầy như ko còn cái xác nào nguyên vẹn cả. Thực sự, những ai đã chiến đấu thì khác, đằng này những người chiến đấu đấy đều chưa bg cầm súng nên nhìn thấy cảnh tượng đấy về sau có ngươì còn không nói lên được thành lời. Chú ấy chỉ kịp nhìn đồng hồ trong tay, nhưng cái đồng hồ của chú ấy bị dập, cái đấy ông cụ em cho chú ấy, về sau em được nhận lại, đến bây giờ vẫn còn, em để ở nhà, và cái kim đồng hồ là 7h30. Một kỷ vật vô giá các cụ ạ. Sau đó, các cứ điểm còn lại đều bắn xối xả bọ Khựa đi lên. Có 2 cứ điểm phía trước bị bao vậy ghê quá, bị trúng lao vào bắn tại chỗ, kéo xác ra, từ bên này còn nhìn thấy . Lúc đấy có người ko chịu đựợc lao ra thì bị trúng đạn luôn. Sau đó, còn khoảng 20 ngươì ở cái cứ điểm đấy được lệnh rút và nhường cho TQ, để tính sau, lúc đi, còn có người ko muốn đi để cố gắng bắn lại cho bõ tức, Nghĩ đến cảnh chú ây kể chuyển nhìn thấy pháo bắn vào cứ điểm nơi bố em ở đấy, xác tung hết lên mà mẹ em ngất ko nghe được nữa, lúc về sau, những ai còn can đảm mới có thể đến nhận xác được. còn không thì không giám nhìn. Khi rút chạy, mọi người mới nói là lính TQ rất dã man, có thể được nói từ trước, chúng toàn dùng lê để đâm, ko dùng súng bắn, cứ thấy người mình đang ở đấy là đâm, chứ ko bắn, còn ai đó còn bị dí súng vào đầu bắn luôn. Chúng ko ăn những thứ của mình để lại mà ăn những thứ chúng mang theo. Khi rút chạy, nhìn thấy cảnh mà quân mình chết, xe của nó chèn qua, nét bét,,, chỉ đỏ toàn máu trên con đường đấy thì ai đó mới nhận thấy cái giá trị lịch sử nó quan trọng, chứ lúc đấy mạng sống còn tiếc gì đâu, mọi người đều nghxi thế và luôn có 1 quả lựu đạn cài theo, cùng nhất trí là nếu gặp Khựa, ko để bị bắt sống mà cho nổ lựu đạn, nhưng còn ít lựa đạn, nên có người lấy theo dao, bảo nếu ko làm gì được thì tự đâm mình trước khi mình đâm nó. 
Lúc rút chạy trên đường về Lào Cai để củng cố vì lúc đấy mọi ngươì được lệnh di tản ngay, đợi quân chủ lực đến, chú ấy trên ngươì bị 2 viết thương ở lưng vẫn đi, hầu hết trong tất cả mọi người ở đấy đều thương tích hết, Di chuyển lại để đổi cho quân khác tiến lên thay thế. Trên đường rút về Lào Cai, chú ấy cùng đoàn chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng của chiến tranh, cái dã man của Khựa, cái ghê rợ của cái chết. Nếu ai đó như các cụ cùng ăn bên xác chết, ngôì nằm ngủ cạnh những cái thây chết, máu người, hoà lãn đất, nôỉ lềnh phềnh trên mặt đường, kết hợp muì hôi, nội tạng người tung toé. thì chả có ai cho mình là can đảm cả. Vừa rút về đến Lào Cai, những người còn lại đều chữa vết thương và chuẩn bị lên tiếp. Mọi người cùng ăn, nghỉ ở ngay cạnh xác người, dân mình chết thì thôi rồi, không nói hơn được gì. Về sau, chỉ khổ những ai đã từng tham gia tìm kiếm, dọn dẹp xác chết. Có lẽ chưa có trận nào nhiều người chết như năm 1979.

Xem toàn bộ Game đang HOT
Bạn đang tìm game ưng ý? Xem thêm nhiều game tại đây để thỏa mãn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét